VÀI CÂU HỎI CỐT TỬ VỀ NỢ XẤU CỦA VIỆT NAM

-Tiến sĩ Alan Phan: “Công nghệ thông tin và nông nghiệp là tương lai của kinh tế Việt Nam”( gocnhin Alan )

-Lãnh đạo Việt Nam có biết hối hận không?(BVN)

VÀI CÂU HỎI CỐT TỬ VỀ NỢ XẤU CỦA VIỆT NAM

clip_image006

Ảnh internet
By: Wegreen
Thời gian gần đây, Nợ Xấu đang là một trong những vấn đề trọng điểm trong các cuộc họp bàn của Chính phủ cũng như trên các mặt báo của giới truyền thông. Nợ xấu gia tăng được coi là một trong những nguyên nhân cốt lõi dẫn đến sự đình đốn của nền kinh tế Việt Nam, khiến ngôi sao đang lên của Châu Á bị lao dốc tăng trưởng kinh tế xuống mức thấp nhất (5,03%) trong vòng 13 năm đầu của thế kỷ 21 [1], khiến hàng trăm nghìn doanh nghiệp trong nước phái đóng cửa trong hơn 2 năm vừa qua. Vậy đâu là những vấn đề cốt tử của câu chuyện nợ xấu đang đè nặng lên nền kinh tế Việt Nam này?
1. WHAT: NỢ XẤU VIỆT NAM CẤU THÀNH TỪ NHỮNG NGUỒN NÀO?
a. Bất động sản đóng băng:
Theo báo cáo của Bộ Xây dựng, riêng nợ liên quan bất động sản khoảng trên 1 triệu tỷ đồng. Trong đó, nợ xấu chưa được bóc tách nhưng chắc chắn không hề nhỏ. [2] Một thực tế là trong thời kỳ tăng trưởng nóng những năm 2007-2008 ở Việt Nam, quá nhiều doanh nghiệp lớn tham lam vay tiền đầu tư dàn trải ngoài lĩnh vực kinh doanh cốt lõi sang bất động sản và bị tắc dòng vốn ở đây không tài nào gỡ ra được khi nền kinh tế thế giới bị cảm nặng từ con virus khủng hoảng tài chính Mỹ và Châu Âu.
b. Sản xuất đình trệ đặc biệt từ khu vực DNNN
Tổng nợ xấu thương mại giữa các doanh nghiệp đến nay là bao nhiêu và liên quan đến nợ xấu của hệ thống ngân hàng thế nào, hiện không có cơ quan nào thống kê và đưa ra.Chỉ tính riêng khối doanh nghiệp nhà nước (DNNN), theo báo cáo của Bộ Tài chính, tính đến cuối năm 2011, tổng nợ phải trả của các tập đoàn, tổng công ty nhà nước là 1.292.400 tỷ đồng, nhưng bao nhiêu trong số này là nợ xấu vẫn đang là ẩn số. [3]
Việc tăng trưởng kinh tế (GDP) cao và dựa vào kênh tăng vốn là chính, trong khi công nghệ hỗ trợ tăng trưởng và hiệu năng quản lý bị trượt dài phía sau, nảy sinh ra vấn đề doanh nghiệp càng vay nhiều càng khó có khả năng quản lý hiệu quả các đồng vốn vay đó, dẫn đến hệ số ICOR thấp, lãng phí đồng vốn và gia tăng nguy cơ tham nhũng khi đồng tiền như “mỡ để miệng mèo”.

c. Xây dựng cơ bản

Tình trạng nợ đọng xây dựng cơ bản tại các địa phương diễn ra khá phổ biến và ở mức độ khá nghiêm trọng. Nên nhớ rằng, đầu tư xây dựng cơ bản là một phần quan trọng của đầu tư công của Chính phủ trong nỗ lực phát triển cơ sở hạ tầng cho phát triển kinh tế đất nước.
Hậu quả là công trình thi công dở dang, kéo dài, hiệu quả đầu tư kém; chủ đầu tư không có nguồn vốn để thanh toán; nhiều doanh nghiệp xây dựng, nhà thầu nợ lương công nhân, chiếm dụng vốn của nhau, không ít doanh nghiệp giải thể và phá sản; góp phần làm cho nợ xấu của ngân hàng tăng lên… Điều đó đã và đang ảnh hưởng xấu đến an ninh tài chính, an toàn nợ công và tăng trưởng kinh tế bền vững. [4]
d. Thị trường chứng khoán bong bóng & trì trệ
Đây cũng là một yếu tố tác động không nhỏ khi thực tế không ít các công ty, đại gia, và các nhà đầu tư nhỏ lẻ cũng đã vay tiền không tiếc tay rồi đổ vào sòng bạc này và bị “đá đít” ra khỏi sân chơi đầu tư cổ phiếu với không một manh áo giữ lại sau giai đoạn thị trường chứng khoán bị lên đồng bởi tâm lý đám đông của các nhà đầu tư, hoang tưởng rằng bữa tiệc của thị trường giá lên sẽ không bao giờ tàn.
2. WHERE: ĐÂU LÀ NGUYÊN NHÂN THÚC ĐẨY SỰ GIA TĂNG NỢ XẤU?
Tất nhiên và đơn giản thường có 2 nhóm nguyên nhân chính:a. Khách quan:
Khủng hoảng kinh tế thế giới lan rộng khiến các doanh nghiệp Việt Nam bị shock do mất mát vô số hợp đồng đã được ký. Vinashin là một điển hình khi các hợp đồng đóng tàu từ các khách hàng, đối tác nước ngoài bị hủy bỏ do sự suy thoái của ngành vận tải đường biển toàn cầu [5]. Xuất khẩu bị đình trệ, dẫn đến nhiều doanh nghiệp xuất khẩu cùng các doanh nghiệp ăn theo trôi tới bờ vực phá sản.b. Chủ quan:
Một nền kinh tế đang rơi vào tình trạng ngủ mê. Các nhà đầu tư mơ về một thị trường chứng khoán – hàn thử biểu của nền kinh tế – chỉ có lên trong kể cả ngắn hạn và trung hạn. Các doanh nghiệp mơ trở thành điển hình phát triển thần kỳ và các doanh nhân mơ sớm tới ngày được bước chân vào cung điện của giới siêu giàu Việt Nam nơi những Đặng Nhật Vượng (Vincom), Đoàn Nguyên Đức (HAGL), Đỗ Quang Hiển (SHB), Đặng Lê Nguyên Vũ (Trung Nguyên)…đeo những vòng nguyệt quế bằng vàng ròng đang ngự trị. Các ngân hàng thì mơ giấc mơ lãi xuất ngày này tháng khác luôn ở mức 2 con số khiến tiền vào như nước và sẽ nhanh chóng trở thành những Bank of America, Cit Group, hay Well Fargo của Việt Nam. Chính phủ thì mơ Việt Nam sẽ chẳng mấy chốc sẽ vượt Thái Lan và tiệm cận Hàn Quốc (những quốc gia mà 50 năm trước đây chẳng hơn gì Việt Nam) nhờ tài năng điều hành phi thường của mình.
3. HOW MUCH: CON SỐ NỢ XẤU THỰC LÀ BAO NHIÊU?
Mới đây, tiến sĩ Nguyễn Đức Thành (VERP) nhận xét, nếu căn cứ vào tỷ lệ nợ xấu được Ngân hàng Nhà nước (NHNN) công bố là 6% vào tháng 2-2013 vừa qua, và các số liệu nợ xấu khác, thì nợ xấu của toàn hệ thống ngân hàng nằm trong khoảng 180 -300 ngàn tỉ đồng. [6]
Trong khi đó, theo báo cáo của Ngân hàng Nhà nước (NHNN), các khoản nợ xấu được các tổ chức tín dụng cơ cấu lại tính đến tháng 10-2012 cỡ 250.000 tỷ đồng, tương ứng 8% dư nợ tín dụng. Tuy nhiên, trao đổi với phóng viên báo Tiền Phong, TS. Trần Đình Thiên, Viện trưởng Viện Kinh tế Việt Nam cho biết, con số mới nhất mà ông được biết thì nợ xấu ngân hàng tới 400.000 tỷ đồng (~20 tỷ USD) [7]. Điều đó có nghĩa là nợ xấu của Việt Nam đang vào khoảng hơn 12% chứ không thực sự khoảng 6% như NHNN công bố.
4. WHEN: KHI NÀO THÌ NỢ XẤU GÂY PHÁ SẢN CÁC NGÂN HÀNG?
Có một minh họa rất đáng ngẫm rằng, nếu những ông chủ ngân hàng bỏ ra 5 đồng (gọi là vốn tự có), thu hút tiền gửi 95 đồng và họ cho vay 100 đồng thì như thế nếu nợ không đòi được là 6 đồng thì vốn tự có của các ông chủ ngân hàng coi như hơn mất sạch. Ở Việt Nam, hệ số vốn hiện nay chỉ khoảng 4-6% [8], và kết hợp với dự đoán của các chuyên gia kinh tế Việt Nam và NHNN bên trên rằng tỷ lệ nợ xấu khoảng 8-12% thì chắc chắn một tỷ lệ không thể nhỏ các NHTM đang rơi vào tình trạng vỡ nợ mà không dám công bố.
5. WHO: AI LÀ CHỦ NỢ LỚN CỦA VIỆT NAM?
Thêm một đòn knock out cho khu vực nợ công của Việt Nam là, nợ nước ngoài tính bằng nội tệ tăng với tốc độ chóng mặt, kích thích rủi ro tỷ giá. Các chủ nợ lớn của Chính phủ Việt Nam bao gồm Nhật (chiếm 34,3% tổng nợ) và các tổ chức quốc tế như Hiệp hội phát triển quốc tế IDA (International Development Association – 24,9%) và Ngân hàng phát triển châu Á ADB (Aisan Development Bank – 15,0%). Mỹ và khối EU chỉ chiếm lần lượt 0,3% và gần 6,9% tổng nợ của Chính phủ Việt Nam, tuy nhiên nợ theo đồng tiền của các nước/khu vực này lại chiếm tỉ trọng lớn. Các chủ nợ thường có xu hướng sử dụng những đồng tiền mạnh, và việc vay nợ theo các đồng tiền mạnh này khiến nợ nước ngoài chịu rủi ro cao khi chúng có xu hướng lên giá theo thời gian. [9]
Chỉ tính kể từ đầu năm 2010 đến cuối tháng 6/2011, ba đồng tiền chủ chốt gồm EUR, USD và JPY trong giỏ nợ nước ngoài của Việt Nam đã lên giá lần lượt khoảng 12%, 13% và 26% so với VND. Điều này cũng đồng nghĩa với việc gánh nặng nợ nước ngoài tính theo nội tệ đang tăng với tốc độ chóng mặt và gây sức ép đối với thâm hụt ngân sách và chính sách tiền tệ. [9]
6. HOW: ĐÂU LÀ NHỮNG GIẢI PHÁP CỐT LÕI GIẢI QUYẾT NỢ XẤU?
Nhiều cuộc họp bàn sôi nổi của các chuyên gia kinh tế và các Think Tank của Chính phủ đã được tiến hành xung quanh vấn đề nợ công và nợ xấu. Tựu chung lại, giải pháp vẫn nằm ở:
a. Tái cấu trúc nợ của các tập đoàn, tổng công ty Nhà Nước, từ những anh hút và xúc tài nguyên đang khan hiếm lên để hưởng lợi nhuận như Petrolimex và Vinacomin, tới những anh độc quyền bán ánh sáng điện cho 90 triệu dân Việt Nam như EVN hay bám biển đảo để làm giàu như Vinashin và Vinalines.
b. Ngân hàng Nhà Nước (NHNN) giảm lãi suất tái cấp vốn xuống để hỗ trợ các NHTM phục hồi. Các ngân hàng thương mại đồng thời cũng giảm lãi suất cho vay hay dãn nợ cho doanh nghiệp để cùng tồn tại. Hành lang giám sát bên vay để đảm bảo họ sử dụng vốn vay đúng quy ước cũng cần phải siết chặt.
c. Thành lập trung gian (Công ty Quản lý tài sản là một ví dụ) để giúp xóa nợ xấu cho các NHTM thông qua sự hỗ trợ tài chính của Chính phủ, qua đó cứu trợ khu vực ngân hàng trong cơn bể dâu.
d. Tìm kiếm sự viện trợ kỹ thuật và tài chính từ các Tổ chức quốc tế, cũng như vận động kiều hối, để bơm tiền vào nền kinh tế bong bóng đang bị xịt và có nguy cơ rơi vào vòng xoáy đình lạm (Stagflation) [10].
7. WHY: TẠI SAO CÔNG TY QUẢN TÀI SẢN (VAMC) KHÔNG PHẢI LÀ GIẢI PHÁP HIỆU QUẢ CHO ĐỐNG NỢ XẤU ĐANG GIA TĂNG?
Nghị định thành lập Công ty Quản tài sản (VAMC) vừa được Thủ tướng ký ban hành và có hiệu lực kể từ 9/7/2013. Theo đó, VAMC sẽ là công ty TNHH một thành viên do Nhà nước sở hữu 100%, với vốn điều lệ 500 tỷ đồng. VAMC ngoài quyền năng phát hành trái phiếu đặc biệt thời hạn tối đa 5 năm và lãi suất bằng 0% để hỗ trợ kéo các NHTM khỏi bờ vực phá sản còn có khả năng mua nợ xấu của tổ chức tín dụng theo giá trị thị trường bằng nguồn vốn không phải trái phiếu đặc biệt [11].
Tuy nhiên, có thể thấy kỳ vọng vào “nước thánh” của VAMC không thực sự nhiều khi xét tới quy mô không gian khổng lồ của nợ xấu. Liệu một công ty có quy mô 500 tỷ đồng có làm teo nhỏ đáng kế món nợ xấu gấp 500 tới 800 lần (250.000 – 400.000 tỷ) mà nền kinh tế Việt Nam đang phải gánh chịu? Hơn nữa, bối cảnh kinh tế Việt Nam đang đầy một màu xám khi nợ xấu đang nằm chính ở khu vực DNNN – khu vực kinh tế chủ đạo và có hệ số ICOR thấp nhất trong các khu vực kinh tế, các Doanh nghiệp tư nhân phá sản hàng loạt, thị trường chứng khoán – nơi hút tiền đầu tư quan trọng nhất – thì lạnh lẽo, và thị trường bất động sản – nơi hàng đống tiền của các “ông lớn” đang bị kẹt – thì đông cứng.
8. WHICH: VẬY YẾU TỐ NÀO THỰC SỰ LÀ GIẢI PHÁP GIÁ TRỊ HƠN CHO BÀI TOÁN NỢ XẤU?
Trong các tác nhân chính (NHNN, Công ty Quản lý tài sản – tay trung gian đòi nợ xấu, NHTM, Doanh nghiệp) tham gia vào bức tranh nợ xấu quốc gia, doanh nghiệp chính là nút thắt cổ chai mà nếu không cố giải pháp quyết triệt để cho khu vực này thì không cách nào thực sự giảm được nợ xấu.Nếu để doanh nghiệp phá sản hàng loạt (như đang diễn ra) thì họ xuống mồ để lại nguyên đống nợ xấu cho các NHTM mà không cách nào xóa được. Ngoài ra, đến lượt mình, để tránh bị phá sản do nợ xấu vượt quá hệ số vốn tự có, NHTM phải phụ thuộc vào “bầu sữa” cứu trợ thanh khoản từ NHNN. Song, nếu các doanh nghiệp bị chết hoặc sống như các Zombia thì họ không thể có lợi nhuận, và do đó Chính phủ sẽ không thu được thuế để bỏ vào két của NHNN mà qua đó NHNN có phao tiền tệ mang đi cứu trợ.Tuy nhiên, giả thiết màu hồng là NHNN có tiền thoải mái cho NHTM vay, NHTM có tiền thoải mái cho doanh nghiệp vay, và Công ty quản lý tài sản cùng NHTM cho phép doanh nghiệp dãn trả lãi và vốn vay thì thực tế rằng doanh nghiệp vẫn sẽ vô cùng khó khăn trong khâu tìm kiếm lợi nhuận để quay về thời thịnh vượng. Tại sao? Tại vì lợi nhuận phụ thuộc đầu ra sản phẩm có tiêu thụ được không. Và hiện tại, thị trường nội địa đang rơi vào giảm phát trầm trọng người dân phải tiết kiệm không dám tiêu dùng, trong khi các doanh nghiệp khách hàng của các doanh nghiệp khác cũng không còn tiền hoặc không dám vay để mua nguyên vật liệu sản xuất. Tệ không kém, cuộc khủng hoảng tài chính thế giới bắt nguồn từ Mỹ năm 2008 vẫn đang như đám mây vần vũ ngăn cản sự ấm lên của nền kinh tế thế giới, dẫn đến các doanh nghiệp Việt Nam không tài nào gia tăng năng lực xuất khẩu được.

Dù thế nào, có thể thấy Doanh nghiệp là tác nhân ảnh hưởng lớn tới vòng xoay của nợ xấu. Cởi trói cho các khu vực kinh tế, đặc biệt là khu vực kinh tế tư nhân, với những chính sách công bằng hơn cho khu vực năng động chiếm trên dưới 90% thị trường này là giải pháp không thể thiếu để cứu túi tiền của Chính phủ, cứu khu vực ngân hàng, và tái thiết niềm tin của thị trường cùng các nhà đầu tư trong và ngoài nước.
Quả là tiến thoái lưỡng nan và sẽ thật thần kỳ nếu Chính phủ của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có thể gỡ rối được mớ bòng bong đang quấn chặt lấy nền kinh tế Việt Nam. Chúc ông và các nhà lãnh đạo Việt Nam gặp nhiều may mắn.
———————————-
Chú thích:
[1] http://www.tapchicongsan.org.vn/Home/PrintStory.aspx?distribution=18452&print=true
[2] http://cafef.vn/tai-chinh-ngan-hang/tien-xu-ly-no-xau-lay-tu-dau-20130102094647339ca34.chn
[3] http://doanhnhan.vneconomy.vn/20121115073522550P0C5/tong-no-cua-tap-doan-tong-cong-ty-nha-nuoc-la-bao-nhieu.htm
[4]http://www.mof.gov.vn/portal/pls/portal/SHARED_APP.UTILS.print_preview?p_page_url=http%3A%2F%2Fwww.mof.gov.vn%2Fportal%2Fpage%2Fportal%2Fmof_vn%2Fttsk%2F3312584&p_itemid=74248447&p_siteid=33&p_persid=2177092&p_language=vi
[5] http://tuoitre.vn/Chinh-tri-Xa-hoi/440768/vinashin-lo-hang-nghin-ti-dong.html
[6] http://www.thesaigontimes.vn/Home/diendan/sotay/96986/Chuyen-gia-Se-mat-ca-thap-ky-de-giai-quyet-no-xau.html
[7] http://nld.com.vn/20130102095257707p0c1014/tien-xu-ly-no-xau-lay-tu-dau.htm
[8] http://www.viet-studies.info/kinhte/VQViet_OngHoangKhongQuan.htm
[9] http://dantri.com.vn/kinh-doanh/no-cong-da-len-toi-95-gdp-735643.htm
[10] http://en.wikipedia.org/wiki/Stagflation
[11] http://kinhdoanh.vnexpress.net/tin-tuc/ebank/ngan-hang/cong-ty-xu-ly-no-co-von-dieu-le-500-ty-dong-2758311.html
 http://www.buudoan.com/2013/06/vai-cau-hoi-cot-tu-ve-no-xau-cua-viet.html

Tiến sĩ Alan Phan: “Công nghệ thông tin và nông nghiệp là tương lai của kinh tế Việt Nam”

Như Nguyễn thực hiện

“Bây giờ có nhiều hướng phát triển. Hầu hết là kế hoạch, chiến lược hoặc đang trong quá trình thử nghiệm. Nhưng một điều tôi đã nhắc lại nhiều lần: Chỉ có 2 ngành mới đích thực là tương lai của kinh tế Việt Nam: Ngành IT (Công nghệ thông tin) và ngành Nông nghiệp” – Tiến sĩ Alan Phan – doanh nhân có hơn 43 năm kinh nghiệm tại Mỹ và Trung Quốc, hiện được biết tới nhiều trong nước với tư cách một chuyên gia kinh tế, chia sẻ quan điểm về định hướng phát triển kinh tế Việt Nam.

Dồi dào nguồn tài nguyên trí tuệ

Tại sao ngành IT lại là tương lai của kinh tế Việt Nam và lại được đặt lên hàng đầu? Thứ nhất dân số Việt Nam là dân số trẻ. Ngành IT rất cần chất xám về sự sáng tạo, năng động; điều đó cần phải có những đầu óc trẻ. Tôi nghĩ ở Việt Nam, đó là một tài nguyên rất dồi dào.

Cái thứ hai của IT là việc học không tuỳ thuộc lắm vào từ chương sách vở mà phụ thuộc rất lớn vào sự khám phá, sáng tạo của bản thân từng cá nhân. Người học ngành này, ngay cả khi phải ôm đồm những môn học không liên quan, nhưng khi đã nắm được kiến thức cơ bản rồi, vẫn có thể đi ra để lập trình hay tự tìm tòi trên mạng, sử dụng mạng thành thạo như một công cụ để làm việc.

Một câu chuyện mới đây thôi, tôi lên trang Amazon (website bán lẻ trực tuyến của Công ty thương mại điện tử đa quốc gia đóng tại Hoa Kỳ) mua mấy món đồ cần. Một việc rất bình thường khi tôi ở Hoa Kỳ, nhưng ở Việt Nam thì không sao thực hiện được. Bởi vì những trang mạng tại Việt Nam khi check vào để thực hiện giao dịch mua hàng thì máy chủ ở Mỹ chặn hết.

Tôi hỏi anh bạn là một trong những chuyên gia hàng đầu về IT ở Mỹ: Tại sao lại có hiện tượng đó? Anh bạn tôi giải thích: Ngày xưa khi internet mới bắt đầu, những tay hacker giỏi nhất là bên Đông Âu; nhưng bây giờ giỏi nhất là hacker ở Việt Nam và Trung Quốc. Thế nên, cứ các địa chỉ mạng xuất phát từ Việt Nam đi là thế giới người ta đề phòng. Tức là trí thông minh của người mình rất tuyệt vời; có điều trí thông minh ấy (ở đây đang nói trong lĩnh vực IT) phần lớn lại chưa được định hướng.

Đó là một cái đáng buồn. Nhưng mặt khác nó lại chứng minh là người mình có đủ kỹ năng và trí tuệ để cạnh tranh với thế giới về IT, nếu chúng ta có định hướng cho lớp trẻ sử dụng trí tuệ của mình. Thành ra tôi nghĩ đó là một hướng đi tốt cho tương lai của kinh tế đất nước. Thêm nữa, IT đâu cần đường sắt cao tốc, đâu cần nhà máy điện nguyên tử, nó chỉ cần một đường truyền thật là tốt là có thể kết nối với cả thế giới.

Quan trọng là biết nắm bắt cơ hội

Cái lợi thế thứ hai tôi cũng cho là tương lai của kinh tế đất nước, đó là nông nghiệp. Việt Nam mình có may mắn là khí hậu rất ôn hòa, thổ nhưỡng thuận lợi cho phát triển nông nghiệp, lại có thêm vùng biển bao la để khai thác ngư nghiệp. Có thể nói đây là mặt mạnh của Việt Nam ngay cả so với Trung Quốc. Mình muốn làm về ôtô để mà cạnh tranh với Trung Quốc thì nên quên nó đi, ngay cả với Thái Lan mình cũng không đủ sức cạnh tranh.

Công nghiệp đóng tàu thì chúng ta đều biết nó gây hậu quả với môi trường là như thế nào rồi, những nước phát triển không ai còn làm nữa nên mới mang sang ta, vì thế nên dừng càng sớm càng tốt. Tất cả những cái đó không phải là tương lai đất nước; dù rằng vẫn có những trường hợp đặc biệt có sự đột phá, nhưng phần lớn người dân Việt Nam vẫn là những người sống về nghề nông; nếu cho họ một môi trường để tự phát triển, đem tới những công nghệ mới nhất từ Israel, từ Hoa Kỳ, từ châu Âu… thì sức đột phá nông nghiệp Việt Nam có thể nói sẽ rất cao.

Tôi lấy ví dụ là cà phê. Chúng ta trồng cà phê 100 năm nay sản lượng không tăng, chất lượng không cải thiện. Chúng ta ở trong nhóm những quốc gia xuất khẩu cà phê hàng đầu thế giới, nhưng thương hiệu hoàn toàn không có, chất lượng không được đánh giá cao, chỉ là xuất khẩu nguyên liệu thô để người ta chế biến mà thôi. Dù “ông chủ” cà phê Trung Nguyên Đặng Lê Nguyên Vũ cũng là bạn tôi, lúc nào cũng ca tụng thương hiệu của mình, nhưng thực tình trên thế giới không ai biết đến. Câu chuyện xuất khẩu gạo cũng tương tự như vậy.

Vậy nên mới nói là cần phải có sự đột phá. Chẳng hạn thay vì trồng điều chúng ta có thể trồng cây vani giá trị kinh tế hơn rất nhiều, với thời giá bây giờ trên thế giới 1 kg khoảng hơn 20.000 USD; ngay cả việc nuôi cá xuất khẩu, tôi có một anh bạn hiện đang chuyển hướng hoạt động mạnh trong việc nuôi cá tầm để lấy trứng bán mấy ngàn USD/kg thay vì đi bán cá tra như trước…

Tất cả cơ hội nằm ở đó, nhưng phải biết nắm bắt. Muốn nắm bắt được thì phải có chất xám, có tìm tòi suy nghĩ; mà quan trọng nhất là phải dám đột phá thì mới dám tận dụng các chất xám được cung cấp hay tự tìm tòi học hỏi được.

http://danluan.org/tin-tuc/20130607/tien-si-alan-phan-cong-nghe-thong-tin-va-nong-nghiep-la-tuong-lai-cua-kinh-te-viet

Lãnh đạo Việt Nam có biết hối hận không?

Hai bài báo dưới đây đều được đăng trên tờ The Asahi Shimbun của Nhật. Một bài tường thuật cuộc biểu tình của nhiều chục ngàn người chống điện hạt nhân bao vây chung quanh toà nhà Quốc hội Nhật Bản. Một bài đưa tin ông Naoto Kan xin lỗi vì đã khuyến khích xuất khẩu công nghệ hạt nhân.

Ông Naoto Kan là cựu thủ tướng Nhật và khi tại vị, vì quyền lợi Nhật Bản, ông đã khuyến khích xuất khẩu công nghệ hạt nhân sang Ấn Độ, Thổ Nhĩ Kỳ và Việt Nam. Nay sau khi nước Nhật chịu tai nạn hạt nhân, ông thấm thía rằng công nghệ hạt nhân là không an toàn, và do đó tỏ lòng hối hận. Có kỳ lạ không, người Nhật hối hận vì đã xuất khẩu một công nghệ có thể dẫn đến tai họa cho quốc gia khách hàng, còn người Việt Nam lại dường như không biết sợ, cứ điềm nhiên xây dựng nhà máy điện hạt nhân. Không lẽ đến khi tai họa ập tới, mới hối hận? Tất nhiên nói như thế là giả định rằng lãnh đạo Việt Nam còn biết hối hận! Mà cái giả định ấy, không nói thì ai cũng biết, chưa chắc đã đúng!

Bauxite Việt Nam

Nhiều chục ngàn người biểu tình chống điện hạt nhân bao vây chung quanh toà nhà Quốc hội Nhật Bản

clip_image002

THE ASAHI SHIMBUN, Asia and Japan Watch

Phóng viên: Takayuki Kihara, Kaigo Narisawa và Takuro Yagi

03 tháng 06 2013

Nguyễn Hùng, Trần Hoài Nam lược dịch

Các tổ chức chống điện hạt nhân đã hiện diện đông đảo trong cuộc biểu tình lớn tại Tokyo vào ngày Chủ nhật 02 Tháng 6, nhằm tạo tác động đến cuộc bầu cử Thượng Viện trong tháng Bảy tới và cùng lúc phản đối kế hoạch khởi động lại các lò phản ứng hạt nhân.

Một vòng tròn những người biểu tình dài khoảng 1,2 km bao quanh tòa nhà Lưỡng Viện Quốc Hội vào buổi tối ngày 02 tháng 6. Ban tổ chức cho biết cuộc biểu tình đã thu hút khoảng 85.000 người, trong khi Sở cảnh sát Thành phố ước tính thấp hơn với khoảng 20.000 người.

Các con số ước tính so ra không nhiều bằng với số hàng trăm ngàn người xuống đường biểu tình hồi năm ngoái trước khi Chính phủ phê duyệt kế hoạch phục hồi hoạt động tại nhà máy hạt nhân Oi ở tỉnh Fukui.

clip_image004

Ông Kiyohachi Oda, 68 tuổi, cư ngụ tại Ichikawa, tỉnh Chiba, người đã thường xuyên tham dự các cuộc biểu tình vào đêm thứ sáu mỗi tuần xung quanh văn phòng Thủ tướng ở Tokyo từ mùa hè năm ngoái, thừa nhận sự nhiệt tình của những người biểu tình đã bị suy giảm.

“Nếu không có ai xuất hiện tham gia biểu tình, điều đó có nghĩa tương đương với sự đồng thuận cho việc sử dụng năng lượng hạt nhân”, ông nói. “Điều quan trọng là chúng ta cần phải tiếp tục các cuộc biểu tình, ngay cả khi chỉ có một người tham gia.”

Một trong số ba nhóm tổ chức cuộc biểu tình vào ngày 2 tháng 6, tổ chức Liên Minh Đô Thị Chống Điện Hạt Nhân, đã tổ chức biểu tình vào các buổi tối Thứ sáu ở phía trước của văn phòng Thủ tướng, cũng như tại cơ quan Genpatsu wo Nakusu Zenkoku Renrakukai (Hội nghị quốc gia về xoá bỏ các nhà máy điện hạt nhân).

Hai cuộc họp mặt riêng lẻ chống điện hạt nhân đã được tổ chức tại Tokyo vào buổi chiều cùng ngày.

Tại buổi họp mặt ở Shiba Park, nhà văn đoạt giải thưởng Nobel, ông Kenzaburo Oe, là một trong những người lên thuyết trình.

Nhà văn nổi tiếng Keiko Ochiai cho biết, “Điều quan trọng là mang các Thượng nghị sĩ đã chọn không bỏ phiếu trong cuộc bầu cử Hạ viện vào cuối tháng mười hai năm ngoái trở lại nghị trường. Nếu chúng ta có thể làm điều đó, tình hình sẽ thay đổi. Chúng ta phải làm tất cả mọi thứ chúng ta có thể.”

Sau đó, hai nhóm tiếp tục tổ chức cuộc tuần hành phản đối điện hạt nhân và đến tối đã tới trước toà nhà Quốc Hội. Các nhà lập pháp của các đảng đối lập như Đảng Dân chủ Nhật Bản, Đảng lo về Đời sống của Dân chúng, Đảng Cộng sản Nhật Bản, Đảng Gió xanh và Đảng Dân chủ Xã hội, đã phát biểu chỉ trích kế hoạch khởi động lại các nhà máy hạt nhân, trong đó có 48 lò của 50 lò phản ứng trên cà nước vẫn còn đang ngừng hoạt động.

Một số những người tham gia biểu tình là những người thường xuyên có mặt trong các cuộc biểu tình chống điện hạt nhân, chẳng hạn như một người phụ nữ 33 tuổi làm việc trong một công ty cung cấp nhân viên tạm thời tại Tokyo. Cô đã tham gia vào các cuộc biểu tình chống hạt nhân từ tháng 5 năm 2012, một phần bởi vì cô cảm thấy rằng dư luận nghiêng về phía bỏ cuộc việc chống điện hạt nhân và cuối cùng là dẫn đến việc tái hoạt động của các nhà máy hạt nhân.

Vào tháng 8 năm 2012, cuộc họp tại Tòa Đô Chánh của Thủ đô Tokyo đã quyết định bác bỏ một lệnh kêu gọi tổ chức trưng cầu dân ý về việc nhà máy điện hạt nhân nên được tái hoạt động hay không. Chính quyền thành phố Tokyo đã bị buộc phải đưa vấn đề này vào chương trình nghị sự sau khi một kiến ​​nghị yêu cầu ngừng chạy nhà máy điện hạt nhân đã thu thập được 320.000 chữ ký.

Trong lúc thất bại này dẫn đến sự sụt giảm số người tham gia vào các cuộc biểu tình, một người phụ nữ đã không nản lòng.

“Sẽ cần một nỗ lực chống đối rất to lớn để loại bỏ các nhà máy điện hạt nhân,” bà nói. “Tôi cảm thấy dư luận sẽ thay đổi dần dần thông qua không chỉ từ các cuộc biểu tình, nhưng từ sự tiếp nối các hoạt động chống đối khác nhau, chẳng hạn như xem xét việc sử dụng lãng phí điện năng.”

Bà Aki Hashimoto, 57 tuổi, từ Koriyama, tỉnh Fukushima, người bị ảnh hưởng trực tiếp bởi thảm họa hạt nhân và thông cảm hơn với mối quan tâm mà một nông dân ở Tamura, tỉnh Fukushima, đưa lên.

“Những người nào đến nơi này rồi, sẽ hiểu được sự tức giận của người dân Fukushima vì đã phải chịu đau khổ trong khi không có ai hay một cơ quan chính phủ nào chịu trách nhiệm về vụ thảm họa hạt nhân,” bà Hashimoto nói.

Bà đã tham dự các cuộc biểu tình trong những lúc thỉnh thoảng tạm nghỉ việc tại một trường dạy luyện thi. Các kết quả của cuộc bầu cử Hạ viện hồi tháng 12 là một cú sốc vì Đảng Dân chủ Tự do đã chiến thắng lớn ngay tại tỉnh Fukushima, trong khi đảng này đã không tích cực ùng hộ việc rút khỏi năng lượng hạt nhân.

Mặc dù nhà của bà Hashimoto nằm cách xa nhà máy bị hư hại Fukushima hơn 50 km, mức độ bức xạ tiếp tục ở mức độ cao. Con gái duy nhất của bà và đứa cháu nội mới sinh đã sơ tán đến quận Fukuoka ở Kyushu.

“Tôi xấu hổ với những người xem như không có gì đã từng xảy ra vì thảm họa hạt nhân tại Fukushima, ngay cả khi có những người dân đang tiếp tục phải gánh chịu và lo sợ các mối di hại vô hình mang đến cho họ”, bà nói.

Một người biểu tình tên Oda cũng gốc từ Koriyama cho biết rằng thân nhân của bà Oda tiếp tục sống trong thành phố này đã nói rằng con cháu của họ, hiện đang sống ở quận hạt khác, đã không đến thăm viếng họ kể từ khi thảm họa xảy ra tại nhà máy điện hạt nhân Fukushima-1 vào năm 2011. Anh em họ của bà Oda cũng đã ngừng gửi gạo và táo trồng ở Fukushima cho bà.

“Có rất nhiều bi kịch phát sinh từ thảm họa nhà máy điện hạt nhân”, bà Oda nói.

Cũng có một số người biểu tình là những người mới tham gia biều tình chống điện hạt nhân lần đầu.

Sachiko Asami, 38, từ Yokohama, một nhân viên văn phòng làm việc cho cơ quan chăm sóc y tế, chỉ bắt đầu tham gia các cuộc biểu tình vào tuần trước.

Cô đã bỏ phiếu cho một ứng cử viên trong cuộc bầu cử Hạ viện hồi tháng 12, ứng cử viên này ủng hộ một sự chuyển đổi từ năng lượng hạt nhân sang năng lượng an toàn khác, nhưng ông bị thất cử. Điều đó đã cho cô biết rằng còn nhiều chướng ngại to lớn trên con đường đấu tranh chính trị cần phải vượt qua để có ảnh hưởng đến sự thay đổi suy nghỉ về năng lượng.

Tuy nhiên, mối quan tâm của cô trong vấn đề hạt nhân đã tăng lên sau khi cô học được thêm về mức độ bức xạ nguyên tử độc hại trong khu phố của mình thông qua Facebook, hệ thống mạng mà cô tham gia vào cuối năm ngoái. Cô cũng đọc được các bài viết từ những người đã tham gia vào các cuộc biểu tình chống hạt nhân và từ đó tự chính cô quyết định cần tham gia các cuộc biểu tình chống điện hạt nhân.

Trong khi cô hét lên phản đối việc cho phép nhà máy hạt nhân tái hoạt động, cô cũng cảm thấy thất vọng rằng sự tham gia của rất nhiều người vẫn không thể nào ảnh hưởng được các chính trị gia.

“Các chính trị gia là những người đưa ra quyết định cuối cùng,” cô nói. “Điều đó có nghĩa rằng các cuộc bầu cử dân biểu Quốc hội là rất quan trọng. Tôi muốn kêu gọi những người khác tham gia bỏ phiếu trong cuộc bầu cử Thượng Viện lần tới.”

Một người đàn ông 33 tuổi, từ quận Ota của Tokyo đã tham gia cuộc biểu tình với vợ và hai con. Đó là lần đầu tiên anh tham gia một cuộc biểu tình như vậy. Ông đồng ý với lập luận đưa ra là thế hệ hôm nay phải chịu trách nhiệm vì lợi ích của con cháu chúng ta trong tương lai.

clip_image006

Một người đàn ông làm việc cho một nhà sản xuất thiết bị, và ông ta đã ủng hộ các chính sách kinh tế của nội các chính phủ Abe. Tuy nhiên, ông không hỗ trợ việc phục hồi hoạt động tại các nhà máy điện hạt nhân. Ông cũng tức giận với lập trường của đảng LDP khi cho rằng đảng của họ không chịu trách nhiệm gì về thảm họa hạt nhân Fukushima, vì đảng LDP lúc đó là đảng đối lập khi thảm họa hạt nhân xảy ra.

“Cuộc điều tra thăm dò dư luận công chúng cho thấy nhiều người muốn rời khỏi năng lượng hạt nhân,” một người đàn ông nói. “Các chính trị gia nên thật lòng lắng nghe công luận.”

Keiko Hoshina, 67 tuổi, sống tại phường Nerima thuộc thành phố Tokyo, lần đầu tiên tham gia các cuộc biểu tình trong tháng tư sau khi cô nhận ra rằng cô đã cố gắng quên và gạt ra phía sau những gì đã gây ra từ thảm họa hạt nhân.

Kể từ tháng trước, cô đã bắt đầu làm một cuộc thống kê của riêng mình đối với 100 đồng nghiệp và bạn bè. Câu hỏi duy nhất của cô là “Bạn có ủng hộ việc rời bỏ năng lượng hạt nhân không?”

Cô ấy không áp đặt quan điểm ​​riêng của mình vào người khác, nhưng hy vọng rằng mọi người cũng sẽ bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Cho đến nay cô đã được hỏi ý kiến được 50 người.

Nguồn :

http://ajw.asahi.com/article/behind_news/politics/AJ201306030087

http://www.youtube.com/watch?v=8_cFtYMXBRQ&feature=player_embedded#!

http://www.japantimes.co.jp/news/2013/06/04/national/nuclear-foes-stage-march-on-diet/#.UbDnRk1-9jp

60,000 protest Japan’s plan to restart nuclear power plants

Người dịch gửi trực tiếp cho BVN.

Cựu thủ tướng Nhật Naoto Kan xin lỗi ông đã khuyến khích xuất khẩu công nghệ hạt nhân

06/06/2013 Erika Toh (The Asahi Shimbun). San Diego – Nếu ông có thể đẩy ngược thời gian, Naoto Kan nói rằng ông sẽ không bao giờ khuyến khích việc xuất khẩu công nghệ nhà máy điện hạt nhân Nhật Bản.

Ông Kan mà nhiệm kỳ thủ tướng đã được ghi dấu qua cách xử lý của ông hồi tháng 4 năm 2011 đối với động đất, sóng thần và tai nạn hạt nhân, ngày 4 tháng 6 vừa qua tuyên bố rất tiếc đã khuyến khích chính sách xuất khẩu nhà máy điện hạt nhân sau khi lò phản ứng tại Fukushima bị tàn phá.

Ông Kan, thuộc Đảng Dân chủ Nhật Bản, bày tỏ ý kiến của mình trong một cuộc họp do một nhóm công dân Mỹ tổ chức. Đây là lần đầu tiên ông Kan đã nói về những kinh nghiệm của ông trước một cử tọa nước ngoài.

“Trước ngày 11 tháng 3 đó, tôi chào mời các nước nhập khẩu công nghệ hạt nhân vì tôi cảm thấy các nhà máy điện hạt nhân an toàn” ông Kan nói. “Bây giờ tôi rất tiếc đã làm những việc đó”.

Trong cương vị thủ tướng, ông Kan đã tham gia vào những nỗ lực để xuất khẩu công nghệ nhà máy điện hạt nhân sang Ấn Độ, Thổ Nhĩ Kỳ và Việt Nam.

“Trước ngày 11 tháng 3 tôi tán đồng việc sử dụng an toàn nhà máy điện hạt nhân”, ông Kan nói. “Nhưng sau ngày 11 tháng 3 suy nghĩ của tôi đã đổi chiều 180 độ”.

Chính phủ hiện nay của Đảng Dân chủ Tự do tiếp tục thúc đẩy việc xuất khẩu công nghệ nhà máy điện hạt nhân như một phần của chiến lược tăng trưởng kinh tế.

Về chính sách này ông Kan nói “Khi chúng ta nghĩ đến tương lai của các quốc gia (là mục tiêu cho xuất khẩu) thì giới thiệu các nguồn năng lượng tái tạo là một chọn lựa tốt hơn”.

Kan cũng tiết lộ rằng ông đã được mời đến nói chuyện tại Đài Loan, nơi dư luận có nhiều tranh cãi về một nhà máy điện hạt nhân đang được xây dựng.

Nguồn: Kan now sorry he pushed export of nuclear plant technology, The Asahi Shimbun 06/06/2013

Người dịch gửi trực tiếp cho BVN.

Được đăng bởi bauxitevn vào lúc 01:57

Leave a comment