Suy nghĩ của một bạn trẻ: Lật tẩy “16 chữ vàng”. Báo Quân Đội Nhân Dân phỏng vấn Giáo sư Trần Văn Thọ về quan hệ Việt Trung

 

Giáo sư Trần Văn Thọ về quan hệ Việt Trung

 MỸ HẠNH (thực hiện)

Còn tin vào 16 chữ vàng là lú lẫn?/Nam Nguyên/  RFA Phần âm thanh

Suy nghĩ của một bạn trẻ: Lật tẩy “16 chữ vàng”

Đỗ Thúy Hường

Ý thức hệ chẳng là cái cóc khô gì so với chủ quyền lãnh thổ.

Năm 1969 hai nước cộng sản đàn anh (LX – TQ) đã gạt bỏ ý thức hệ sang bên để nổ súng vào nhau khi có tranh chấp biên giới. Ý thức hệ (tính giai cấp, tình đồng chí) chẳng là cái cóc khô gì so với lợi ích dân tộc. Chỉ 10 năm sau (1979) hai nước CS Trung – Việt cũng chĩa súng vào nhau nhưng ác liệt gấp trăm lần. Có tới 600.000 lính Tàu vâng lệnh đảng CSTQ tràn sang Việt Nam. “Sơn thủy tương liên” quả là tiện để hành quân xâm lược. Lính ta cũng tuân lệnh đảng CSVN đánh trả đẫm máu. Rốt cuộc, mỗi bên CS đều tuyên bố giết được 60.000 sinh mạng của bên kia. Suốt 10 năm tiếp theo, CSVN gọi CSTQ bằng những từ ngữ (kể cả trong Hiến pháp 1980 và Văn kiện đại hội đảng V (1982) đầy mạt sát, căm hận… Cứ tưởng không còn cơ hội nào hàn gắn nữa.

 

Liên Xô, Trung Quốc thực chất vẫn là hai đế quốc như thời phong kiến.

Chủ nghĩa CS chỉ bén rễ sâu ở các nước nông nghiệp lạc hậu, vì nó hứa hẹn “tước của nhà giàu chia cho nhà nghèo”. Phù hợp với nền nông nghiệp lạc hậu chỉ có thể là chế độ phong kiến. Tham vọng cướp nước và thu phục chư hầu của chế độ phong kiến là cố hữu và vô tận. Lãnh tụ CS ở Nga và Tàu, dù ban đầu ý thức hệ sâu sắc đến đâu… sớm muộn gì cũng hành xử như Nga hoàng đại đế và Tần Thủy Hoàng thời xưa. Cụ Stalin và cụ Mao không chỉ thành vua mà hoàng đế – tức là mở rộng bờ cõi và thu phục chư hầu. Nước Nga xô viết đã chinh phục được quanh mình tới 14 nước “anh em” – thực chất là chư hầu. Chư hầu, cho nên khi đế chế đổ (năm 1991), đám “anh em” đều bỏ chạy bán xới. Còn TQ mới kinh! Thời xa xưa, các chư hầu các nước lớn quanh nó (Mãn, Mông, Hồi, Tạng, Việt) từng có thời vùng lên, chống lại thiên triều, thậm chí có 2 chư hầu đã vào “nuốt” (thôn tính) trung nguyên – lập ra nhà Nguyên, nhà Thanh. Hùng mạnh dường ấy mà rốt cuộc 4 nước nói trên tới năm 1949 vẫn bị đảng CSTQ “nuốt lại”; chỉ thoát được nước Việt ta. Đủ thấy, TQ đáng sợ dường nào. Riêng VN càng phải thấy TQ đang cay cú và tiếc rẻ đất đai ta biết dường nào. Xin chớ nghĩ rằng dân số TQ hiện gấp 15 lần dân ta, còn đất đai thì rộng gấp 30 lần (như vậy, diện tích đất trên đầu người gấp đôi VN) mà lòng tham đã hết.

Nếu thời nay vẫn rơi vào cái bẫy ý thức hệ?

Năm 1986 cụ Nguyễn Văn Linh được bầu tổng bí thư. Tiếp tục đường lối cũ, cụ và bộ chính trị vẫn coi TQ là kẻ thù, vẫn dựa hẳn vào Liên Xô để xây dưng CNXH ở VN mà không thấy Liên Xô đã rơi vào khủng hoảng. Quả nhiên, chỉ 2 năm sau, các nước Đông Âu nhất loạt từ bỏ ý thức hệ; Liên Xô lo thân không xong, cũng sớm vứt bỏ luôn vai trò lãnh đạo phe XHCN… Cụ Linh và bộ chính trị của cụ tự thấy đất dưới chân sụt xuống. Với ý thức hệ cộng sản, họ quay sang cầu cứu kẻ thù cũ, tôn đảng CSTQ lên vị trí cầm đầu 5 nước XHCN sống sót (nhờ dân trí tiểu nông). Từ đó, rơi vào cái bẫy ý thức hệ mà không thấy tấm gương tày liếp của Ấn Độ. Cũng là nước khổng lồ, Ấn chỉ mong yên thân sống cạnh Trung. Do vậy, Ấn và Trung đề ra 5 nguyên tắc chung sống hòa bình: (a) tôn trọng chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của nhau; b) không xâm lược nhau; c) không can thiệp vào công việc nội bộ của nhau; d) bình đẳng hai bên cùng có lợi, e) chung sống hòa bình”. Mà rồi, đâu có được yên. Năm 1962, TQ vẫn bất ngờ tấn công Ấn Độ.

Hai lần ban phát “mười sáu chữ vàng”.

Hoàn toàn do TQ đưa ra, còn VN mừng rỡ tiếp nhận. Lần 1 là: “Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai”. Đọc lên, nó khác xa 5 nguyên tắc chung sống giữa 2 quốc gia, mà giống như phương châm hành xử “trong nhà” của hai anh em. Chính cái sự quá ư thân thiết, quá ư hứa hẹn là điều mà “thằng em” cần dè chừng “ông anh”. Cái loại “ông anh” này đã từng nuốt trôi lãnh thổ khổng lồ của các dân tộc “anh em” (Mãn, Mông, Hồi, Tạng) khác xa mình về văn hóa, phong tục, tôn giáo, tiếng nói, chữ viết…; nhất là khác xa về ý thức hệ.

Cơ sở để đưa ra 16 chữ vàng là 4 câu (cũng gồm 16 chữ), cũng do TQ đưa ra, cũng được VN tin cẩn tiếp thu. Thì đấy! Rành rành hai nước Việt Trung có: Sơn thủy tương liên, Văn hóa tương đồng. Vậy thì, chúng ta phải Lý tưởng tương thông, Vận mệnh tương quan! Chứ sao? Chẳng cần thông minh, miễn là không bị ý thức hệ đầu độc, ai cũng nhận ra hai câu đầu là cái bẫy, hai câu sau là miếng mồi. Ham mồi là sập bẫy. Chúng cũ rích, vì nếu lùi lại 600 năm (thời khời nghĩa Lam Sơn) giặc Minh vẫn có thể dùng 4 câu này để chiêu hàng Lê Lợi, Nguyễn Trãi. Thời đó, hai nước vẫn Sơn thủy tương liên, Văn hóa tương đồng. Hai bên cũng giống nhau về ý thức hệ (phong kiến). Chỉ có điều, vận mệnh không thể tương quan (thống trị và bị trị). Lý Thường Kiệt từ trên 1000 năm đã nói dứt khoát: ai làm vua xứ ấy (dù núi sông liền nhau). Còn Nguyễn Trãi cách 600 năm đã viết ngay ở những dòng đầu của Bình Ngô Đại Cáo, lật tẩy chuyện “sông núi liền nhau” và “văn hóa giống nhau”. Xin trích: “Như nước Đại Việt ta từ trước; Vốn xưng nền văn hiến đã lâu. Nước non bờ cõi đã chia, Phong tục Bắc Nam cũng khác…. Tuy “liền núi sông”, nhưng bờ cõi đã chia”; tuy “đồng văn hóa” nhưng phong tục mỗi nước một khác…” Thời nay, làm sao có thể “xui trẻ ăn cứt gà”?

Sợ nhất là “đồng chí tốt” (!)

Đảng CSTQ cứ đưa dần ra những cái lạt mềm buộc chặt. Gần đây nhất là cái câu 4 tốt cũng nguy hiểm lắm lắm. Trong “Láng giềng tốt, Bạn bè tốt, Đồng chí tốt, Đối tác tốt”, chỉ có “đồng chí tốt” được cài vào là nguy hiểm nhất. Lý tưởng cao cả và tối hậu của CNCS là thế giới đại đồng. Nhưng… đợi đến khi thực hiện CNCS mới xóa biên giới thì lâu quá. Nếu chúng ta (TQ và VN) thật sự là những “đồng chí tốt” thì nên xóa biên giới ngay từ bây giờ… Xóa xong biên giới, mỗi người nói tiếng Việt sẽ được nghe 15 người xung quanh đáp lại bằng tiếng Trung. Nhưng họ vẫn “tương đồng”: cả 16 người đều là “đồng chí tốt”.

Lê Chiêu Thống: Vị vua trung thành với ý thức hệ.

Đảng CS TQ từng lên án đảng CSLX là “CS giả hiệu”. Có lẽ đảng LX bất cần, nhưng các đảng nhỏ rất sợ khi bị quy kết như vậy. Có thời, mỗi đảng CS đều cố khẳng định mình đang theo chủ nghĩa Mác – Lê “chân chính” (thực hiện đấu tranh giai cấp và chuyên chính vô sản), để được đảng CSTQ coi là “đồng chí tốt”.

Vua Lê Chiêu Thống được giáo dục cặn kẽ về đạo Khổng, không kém thời nay các vị tổng bí thư trên thế giới nắm vững chủ nghĩa Mác – Lê. Đây là vị vua tuyệt đối thần phục và trung thành với triều đình Mãn Thanh, trước hết để tránh bị thiên triều gây khó dễ; kể cả sang “hỏi tội”; sau nữa để thiên triều thừa nhận mình là “chính thống” – loại trừ sự nhòm ngó ngôi vua của các thế lực trong nước. Với não trạng ấy, khi gặp biến, vị vua này chạy sang Tàu cầu cứu là chuyện đương nhiên, dễ hiểu. Té ra, cái bẫy ý thức hệ tuy cũ mà đến nay vẫn còn đắc dụng. Sập bẫy, trở thành bán nước. Dễ như bỡn là vậy!

(Thưa các bạn trẻ. Tôi thấy môn Lịch Sử rất thú vị, nếu được các bậc lão thành am hiểu giáng giải thêm cho.)

Đ.T.H.

Tác giả gửi BVN

http://www.boxitvn.net/bai/26625

 

Bài này đã được Quân đội nhân dân đăng thành 2 kỳ trong các ngày 22 23/5/2014.
Rất tiếc những đoạn cuối
(phần bôi đỏ) đã bị lược bỏ phần lớn.
Trần Văn Thọ (23/5/2014)

Báo Quân Đội Nhân Dân phỏng vấn

Giáo sư Trần Văn Thọ
về quan hệ Việt Trung

MỸ HẠNH (thực hiện)

         

         Nhân sự kiện Trung Quốc hạ đặt giàn khoan Hải Dương 981 tại vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của Việt Nam ở Biển Đông, phóng viên báo Quân đội nhân dân đã có cuộc phỏng vấn Giáo sư Trần Văn Thọ, Đại học Waseda, Tô-ki-ô (Nhật Bản), người có sáng kiến và tổ chức Đối thoại trí thức Việt-Trung năm 2012. Tại cuộc đối thoại này, các trí thức đã cùng nhau nhìn nhận lại mối quan hệ hai nước trong suốt chiều dài lịch sử, đa số đều nỗ lực đào xới, làm rõ những mặt tích cực trong quan hệ Việt-Trung và tìm những khả năng mới để góp phần cải thiện quan hệ hai nước. Nhưng riêng về vấn đề Biển Đông thì rất tiếc phía Trung Quốc hoặc muốn né tránh hoặc nói theo chủ trương của  nhà cầm quyền bên ấy.

 

          Cần xây dựng quan hệ trên cơ sở tương kính, tin tưởng lẫn nhau

Vì sao giáo sư có ý tưởng tổ chức Đối thoại trí thức Việt-Trung vào năm 2012 tại Tô-ki-ô (Nhật Bản)?

– Từ năm 2007 tình hình ở Biển Đông bắt đầu phức tạp, tuy chưa đến mức trầm trọng như bây giờ. Ai cũng có thể nhận thấy căng thẳng ở Biển Đông rất bất lợi cho cả hai nước, đặc biệt là đối với Việt Nam chúng ta. Ngoài tình hình Biển Đông, còn nhiều vấn đề do lịch sử để lại, không dễ giải quyết một sớm một chiều. Vì lợi ích lâu dài, Việt Nam phải xây dựng quan hệ hữu nghị với nước láng giềng Trung Quốc trên cơ sở tương kính, tin tưởng lẫn nhau. Đặc biệt sự tương kính, hiểu biết và tin tưởng lẫn nhau phải bén rễ trong lòng của các tầng lớp dân chúng.

Từ nhận định này, tôi chợt nghĩ đến sự cần thiết phải có đối thoại giữa trí thức Việt Nam và Trung Quốc với hy vọng qua các cuộc đối thoại, trí thức hai nước sẽ hiểu biết, tin tưởng nhau hơn và họ sẽ tác động tích cực đến các tầng lớp dân chúng khác. Tôi nghĩ đã gọi là trí thức thì, ngoài trình độ hiểu biết, phải khách quan, khoa học, trung thực và có tinh thần xây dựng, có trách nhiệm với xã hội. Do đó đối thoại giữa các trí thức hy vọng sẽ mang lại kết quả tốt.

Vậy trong Đối thoại, học giả hai nước đã nhất trí được những điểm gì thưa Giáo sư?

– Những vấn đề liên quan đến lịch sử xa xưa, cụ thể là từ thế kỷ 19 trở về trước thì hai bên tương đối nhất trí. Đặc biệt, học giả của cả Việt Nam và Trung Quốc có vẻ nhất trí ở tư tưởng của Mạnh Tử về chữ “nhân” và chữ “trí”. Cụ thể, nước lớn phải lấy chữ nhân để đối xử với nước nhỏ, với thái độ nhường nhịn, không hẹp hòi, không tìm cách áp đặt. Nước nhỏ thì dùng trí để giao hảo với nước lớn, tôn trọng nước lớn, có thể xem nước lớn là đàn anh nhưng vẫn giữ tinh thần độc lập, có bản sắc riêng và phải có những lãnh đạo tài trí mới tạo được tư thế độc lập đó. Từ xưa thái độ ấy của nước lớn và nước nhỏ là điều kiện để thiên hạ thái bình và để có quan hệ hữu hảo giữa các nước. Dĩ nhiên ngày nay không nên suy nghĩ theo khung khái niệm “nước lớn nước nhỏ” nhưng tinh thần của chữ nhân, chữ trí trong quan hệ giữa các nước láng giềng vẫn còn giá trị.

 

Học giả Việt Nam đưa báo cáo thuyết phục

Các học giả Việt Nam đã đưa ra những lập luận gì đáng chú ý tại Đối thoại?

          – Tại hội nghị trù bị năm 2011 chuẩn bị cho Đối thoại chính thức năm 2012, giáo sư Đỗ Tiến Sâm (Viện Khoa học Xã hội Việt Nam) cho rằng, do yếu tố lịch sử và địa lý, mọi người Việt Nam đều mong muốn được sống hòa bình với nước láng giềng phương Bắc nhưng luôn có tinh thần cảnh giác cao đối với các chính sách và hành động của Trung Quốc. Theo Giáo sư Sâm, mặc dù khi bình thường hóa quan hệ năm 1991, lãnh đạo hai nước đã chủ trương “khép lại quá khứ, hướng tới tương lai”, sau đó lần lượt đề ra “phương châm 16 chữ”, “tinh thần 4 tốt” và sau là nâng tầm quan hệ lên “đối tác hợp tác chiến lược toàn diện”, nhưng sự tin cậy lẫn nhau chưa tốt khi nhiều sự kiện trên thực tế đi ngược lại các phương châm ấy, đặc biệt là các hành động của Trung Quốc ở Biển Đông gây nên bức xúc trong dư luận tại Việt Nam.

Tại Đối thoại, về vấn đề Biển Đông, giáo sư Nguyễn Quang Ngọc (Đại học Quốc gia Hà Nội) đã đưa bản báo cáo rất có sức thuyết phục và có nhiều điểm mới lạ đối với tôi. Tác giả còn chuẩn bị kèm nhiều bản đồ chụp lại từ các tư liệu trong nghiên cứu của các học giả phương Tây. Trong đó, tôi đặc biệt chú ý tới mấy điểm sau: Thứ nhất, người phương Tây đã xác định Hoàng Sa là của Chiêm Thành. Nhiều bản đồ hàng hải phương Tây đánh dấu ở khu vực quần đảo Hoàng Sa cái tên rất có ý nghĩa là Baxos de Chapar (bãi đá ngầm Chămpa) và Pulo Capaa (đảo của Chămpa). Nhiều bản đồ phương Tây cuối thế kỷ 16 đã vẽ rõ và chính xác các quần đảo Paracels (Hoàng Sa) và khu vực duyên hải miền Trung tương đương với tỉnh Quảng Ngãi sau này là Costa da Pracel (Bờ biển Hoàng Sa)

Thứ hai, địa giới Đại Việt đến trước thời điểm quân Minh xâm lăng đã được mở rộng đến Quảng Ngãi. Năm 1490 Lê Thánh Tôn cho hoàn thành bản đồ toàn quốc trong đó cho đánh dấu vị trí của Bãi Cát Vàng. Chúa Nguyễn Phúc Nguyên (1613-1635) đẩy mạnh giao thương quốc tế, phát triển thương cảng Hội An, mở rộng lãnh thổ xuống miền Đông Nam bộ, đặt ra đội Hoàng Sa khai thác và quản lý khu vực Bãi Cát Vàng và một phần Bãi Cát Dài ở phía Nam. Chúa Nguyễn Phúc Chu (1691-1725) đặt ra đội Bắc Hải (dưới sự kiểm quản của Đội Hoàng Sa) có trách nhiệm khai thác hóa vật, kiểm tra, kiểm soát thực thi chủ quyền.

Thứ tư, năm 1803 Gia Long lập đội Hoàng Sa có chức năng khai thác và quản lý đảo này. Liên tục trong các năm 1815 và 1816, vua sai đội này ra đảo Hoàng Sa thăm dò đường biển. Hoạt động của vua Gia Long được nhiều người phương Tây chứng kiến và đề cao. Chẳng hạn, trong hồi ký của Giăng Báp-ti-xtê Se-nhô (Jean Baptiste Chaigneau) (1769-1825) nói là đến năm 1816 vua Gia Long đã chiếm được hòn đảo này. Giám mục Giang Lu-ít Ta-bớt (Jean Louis Taberd) thì cho rằng người đàng trong gọi khu vực Paracels là Cồn Vàng, khẳng định Paracels thuộc An Nam.

 

Học giả Trung Quốc “né” chủ đề Hoàng Sa

Vậy còn các học giả Trung Quốc có ý kiến gì khác không?

– Cùng với các chủ đề khác, ban tổ chức chúng tôi có đề nghị hai bên Việt Nam và Trung Quốc chuẩn bị bản báo cáo về vấn đề Biển Đông nhưng rất tiếc phía Trung Quốc không đáp ứng, mặc dù trong đoàn các trí thức Trung Quốc có giáo sư Vu Hướng Đông, Viện trưởng Viện nghiên cứu Việt Nam ở Trịnh Châu (Hà Nam), là chuyên gia về vấn đề này. Tuy nhiên tại hội nghị giáo sư Vu Hướng Đông đã phát biểu ý kiến về bản báo cáo của giáo sư Nguyễn Quang Ngọc.

Trong bản báo cáo của mình, ngoài nội dung về lịch sử Hoàng Sa và Trường Sa như đã tóm tắt ở trên, Giáo sư Nguyễn Quang Ngọc nói thêm rằng, trước những chứng cứ không thể phủ nhận về chủ quyền của Việt Nam ở Hoàng Sa và Trường Sa, các nhà nghiên cứu Trung Quốc như Hàn Chấn Hoa, Đới Khả Lai, Lý Quốc Cường, Vu Hướng Đông… đã tìm cách đưa ra lập luận rằng Hoàng Sa và Trường Sa chỉ là các đảo ven bờ biển miền Trung Việt Nam. Cũng theo giáo sư Ngọc, giáo sư Vu Hướng Đông trong luận án Tiến sĩ bảo vệ tại Đại học Hạ Môn năm 2008 đã đưa ra lập luận rằng vì Đội Hoàng Sa (do vua Gia Long lập) dùng người ở đảo Lý Sơn (tức là Cù Lao Ré, cách cửa biển Sa Kỳ khoảng 20 km, nay là huyện Lý Sơn, tỉnh Quảng Ngãi) cho nên có thể suy ra Lý Sơn chính là đảo Hoàng Sa. Ngoài ra, họ cho rằng Trường Sa chỉ là các dải cát mang tên Đại Trường Sa, Tiểu Trường Sa trong đất liền thuộc bờ biển tỉnh Thừa Thiên – Huế ngày nay. Với các chủ trương đó, họ cho rằng họ công nhận Việt Nam có chủ quyền nhưng chủ quyền của Việt Nam chỉ là các đảo ven bờ, còn các đảo ở giữa Biển Đông (mà họ gọi là Tây Sa, Nam Sa) hoàn toàn không phải là Hoàng Sa, Trường Sa (như tài liệu của Việt Nam) hay Pracels, Sprattly (như tài liệu của phương Tây). Nói khác đi, họ chủ trương là các đảo ở Tây Sa và Nam Sa là chủ quyền của họ, không liên quan gì đến Hoàng Sa, Trường Sa hay Paracels, Spratly cả. Tại cuộc đối thoại, giáo sư Vu Hướng Đông cũng lặp lại ý kiến này.

Tuy nhiên, theo giáo sư Nguyễn Quang Ngọc, tất cả các nguồn tư liệu thư tịch và bản đồ cổ của Việt Nam, của phương Tây và của cả Trung Quốc đều phân biệt một cách rạch ròi Hoàng Sa và Trường Sa ở giữa Biển Đông với các đảo nhỏ ven bờ. “Đây là điều nhận ra dễ dàng nếu chúng ta thực sự muốn nghiên cứu với thái độ khoa học, nghiêm túc”.

 

Riêng vấn đề chủ quyền đối với Hoàng Sa đã được thảo luận như thế nào tại Đối thoại thưa giáo sư?

          – Với tư cách là người trong ban chủ tọa và vì thì giờ rất ít cần ưu tiên cho các học giả hai nước, tôi chỉ phát biểu lúc khai mạc và lúc tổng kết, nhưng thấy có điểm quan trọng mà hai bên không ai nói tới nên mới chen vào hỏi một câu về Hoàng Sa. Đó là sự kiện Trung Quốc dùng vũ lực chiếm Hoàng Sa năm 1974 từ chính quyền Việt Nam Cộng hòa. Câu hỏi của tôi là cho đến thời điểm đó, Hoàng Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam Cộng hòa, vậy Trung Quốc đã làm chủ quần đảo nầy từ hồi nào và do bối cảnh nào mà Hoàng Sa chuyển sang sở hữu của Việt Nam?

Nhưng rất tiếc câu hỏi của tôi không được trả lời trực tiếp, nhất là điểm Trung Quốc đã làm chủ Hoàng Sa từ hồi nào và do bối cảnh nào mà quần đảo này chuyển sang sở hữu của Việt Nam trước năm 1974. Khoảng một tháng sau, khi viết bản tổng kết về chương trình đối thoại, tôi đã viết thư cho giáo sư Vu Hướng Đông nhắc lại câu hỏi này và đề nghị ông trả lời bổ sung. Ông có viết thư trả lời nhưng rất tiếc các thông tin ông cung cấp hoàn toàn thiếu cơ sở lịch sử và không có sức thuyết phục. Lúc đầu giáo sư Vu  Hướng Đông trả lời như thế này: “Năm 1946 Trung Quốc cử tư lệnh hải quân đến chiếm lại Hoàng Sa nhưng trong những năm 1950, chính phủ miền nam Việt Nam với sự yểm trợ của Mỹ đã xâm phạm và chiếm quần đảo này”. Tôi hỏi tiếp: Vậy trước năm 1946 do bối cảnh nào mà Hoàng Sa chuyển chủ quyền từ Trung Quốc sang Việt Nam, và năm cụ thể nào trong thập niên 1950 Mỹ đã giúp chính quyền Sài Gòn “xâm phạm” Hoàng Sa? Nhưng tôi không nhận thêm được câu trả lời cho những thắc mắc này.

 

Nhiều học giả Trung Quốc mong muốn quan hệ hai nước hữu hảo

Giáo sư có đánh giá chung như thế nào về quan điểm của các học giả Trung Quốc trong vấn đề Biển Đông tại Đối thoại?

          – Theo tôi, nhiều trí thức Trung Quốc không nghĩ là chủ trương của Nhà nước họ về vấn đề Biển Đông là có sức thuyết phục. Ý kiến bảo vệ chủ trương của Trung Quốc mạnh mẽ như giáo sư Vu Hướng Đông tại Đối thoại có lẽ không nhiều. Nhưng họ không dám công khai nói ngược lại với chủ trương đó.

Do đó, bây giờ nhìn lại tôi không hy vọng rằng các cuộc đối thoại trí thức Việt-Trung sẽ góp phần giải quyết vấn đề Biển Đông.

Những trí thức Trung Quốc chuyên nghiên cứu về Việt Nam vì mục đích học thuật nhìn chung có thiện cảm với ta và có lẽ họ thật sự mong hai nước giữ quan hệ hữu hảo. Hai giáo sư thuộc Viện Khoa học Xã hội Trung Quốc và Đại học Dân tộc Quảng Tây tham gia Đối thoại hai năm trước là những điển hình. Tôi cũng đã từng gặp nhiều người khác nữa. Nhưng như đã nói, họ cũng không dám phát biểu ý kiến khác với chủ trương của nhà nước Trung Quốc về vấn đề lãnh thổ. Trong lần đối thoại vừa qua, họ chọn các đề tài về lịch sử xa xưa hoặc vấn đề kinh tế để báo cáo.

Theo giáo sư, để có được mối quan hệ tương kính, tin cậy và hiểu biết lẫn nhau với Trung Quốc như ông đề cập ở trên, Việt Nam chúng ta cần những gì?

– Trước hết, Việt Nam phải từng bước vững chắc phát triển thành một nước giàu, mạnh, dân chủ, văn minh theo những chuẩn mực phổ quát mà các nước tiên tiến đã đạt được và nhiều nước khác đang hướng tới. Muốn vậy, cần cải cách thể chế mới động viên được các nguồn lực, nhất là nguồn nhân lực có cả trong và ngoài nước, hướng vào các mục tiêu ấy. Hiện nay, nội lực Việt Nam suy yếu trầm trọng, cụ thể là đạo đức xã hội suy đồi, bộ máy nhà nước yếu kém, giáo dục, y tế, nghiên cứu khoa học đang xuống dốc. Không cải cách thì không phát triển mạnh mẽ. Một nước Việt Nam suy yếu thì không thể tạo quan hệ bình đẳng, tương kính với Trung Quốc, một nước hiện nay có nền kinh tế lớn gần 60 lần Việt Nam, chỉ tính thu nhập đầu người, Trung Quốc cũng cao gần 4 lần Việt Nam. Tôi muốn nhấn mạnh thêm một điểm là Việt Nam phải theo đuổi một chế độ chính trị tốt hơn Trung Quốc thì chất lượng phát triển mới hơn nước láng giềng khổng lồ nầy và sẽ được thế giới đánh giá cao, từ đó Việt Nam sẽ có một sức mạnh mềm đủ để Trung Quốc nể trọng.

  Thứ hai, trong quan hệ với Trung Quốc, nhất là về kinh tế và ngoại giao, Việt Nam cần tránh xem Trung Quốc là ngoại lệ, là đặc biệt. Bây giờ thì ai cũng thấy hậu quả của “bốn tốt” và “14 chữ vàng”. Từ lâu tôi rất dị ứng với cụm từ “hợp tác toàn diện” trong 14 chữ vàng. Bốn chữ đó đã đưa đến hậu quả là kinh tế Việt Nam ngày càng lệ thuộc Trung Quốc. Hàng hóa Trung Quốc tràn ngập thị trường, nhập siêu của Việt Nam đã lên mức bất thường, Trung Quốc thắng thầu rất nhiều dự án lớn, lao động nhập cư trái phép quá nhiều, v.v…  Đã lệ thuộc thì không thể có tương kính, tin cậy lẫn nhau.  Cũng cần nói thêm là chủ trương “khép lại quá khứ, hướng tới tương lai” cũng phải áp dụng cho các nước khác như Pháp, Mỹ, chứ không thể dành đặc biệt cho Trung Quốc.  Cụ thể là việc kỷ niệm hay không kỷ niệm các sự kiện lịch sử phải được áp dụng một cách nhất quán với mọi trường hợp.

Trong bối cảnh căng thẳng giữa Việt Nam và Trung Quốc ở Biển Đông hiện nay, theo giáo sư, chúng ta có nên tổ chức những cuộc đối thoại nhân dân kiểu này nhằm tăng cường sự hiểu biết, gợi mở hướng giải pháp nhằm giảm căng thẳng không? Khả năng tổ chức Đối thoại trí thức Việt-Trung lần thứ 2 sau Đối thoại ở Tô-ki-ô như thế nào, thưa giáo sư?

     Dĩ nhiên nếu tổ chức được thì rất tốt. Nhưng như đã nói ở trên, đối với trí thức Trung Quốc, vấn đề Biển Đông rất nhạy cảm, không hy vọng họ sẽ trao đổi theo tinh thần thuần khoa học. Nếu đối thoại với các học giả Trung Quốc sống ở nước ngoài thì dễ thành công hơn, nhưng lại ít tác dụng.

–        Xin cám ơn giáo sư.

 

 

Đối thoại trí thức Việt – Trung diễn ra từ ngày 1 đến 2-6-2012 tại Tô-ki-ô (Nhật Bản). Trước đó, tháng 7-2011, Hội nghị trù bị với quy mô nhỏ đã diễn ra nhằm chuẩn bị cho Đối thoại chính thức. Để cuộc đối thoại phong phú, ban tổ chức có mời thêm 2 giáo sư Nhật Bản, một chuyên về lịch sử Việt Nam và một chuyên về lịch sử Trung Quốc.  Khi Hội nghị trù bị kết thúc, các học giả đều cho rằng việc đối thoại là hữu ích và cần tiếp tục. Lúc đó chúng tôi dự định các hội nghị tiếp theo sẽ tổ chức tại Trung Quốc và Việt Nam. Kết quả các cuộc đối thoại sẽ in thành sách bằng tiếng Việt và tiếng Trung và phổ biến rộng rãi tại hai nước. Nhưng kế hoạch này còn phụ thuộc vào ngân sách và một số yếu tố khác. Ở thời điểm bây giờ, tôi thấy dự định như vậy là quá lý tưởng và trước mắt rất tiếc phải nói là không thể thực hiện.

 

 

 

http://www.viet-studies.info/kinhte/QDND_TranVanTho.htm

Leave a comment